Chúng tôi xuất phát từ Hà Nội lúc trời vẫn còn chìm trong bóng tối, đồng hồ mới điểm hơn 4h một chút. 4 chiếc xe chở 16 người cùng với rất nhiều quà cho các bé lên đường tới mảnh đất Lào Cai cách xa Hà Nội tới hơn 300km với sự khẩn trương và đầy hứng khởi. Chỉ cần nghĩ tới những gương mặt các bé đang chờ đợi được nhận quà, chúng tôi càng có động lực hơn để vượt quãng đường xa và đầy hiểm trở kia.
Lào Cai từ lâu đã được biết tới là địa danh ở phía Bắc địa đầu tổ quốc với rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng như Sapa, Phan xi Păng, Núi Hàm Rồng, Cổng Trời, Thác Bạc…Tuy nhiên, do địa hình núi non hiểm trở, dân số chủ yếu là người dân tộc sinh sống, nên đời sống của người dân ở những vùng bản còn gặp rất nhiều khó khăn. Trẻ em ở đây còn chưa được quan tâm nhiều do bố mẹ còn vất vả. Nhiều em phải bỏ học giữa chừng, cơm ăn không đủ no, áo không đủ ấm. Điều này phản ánh rất rõ ràng ở trường Mầm Non Nậm Chày huyện Văn Bàn mà chúng tôi đang trên đường đến thiện nguyện.
Gần 11h, sau gần 7 tiếng đồng hồ trên đường đèo hiểm trở với những vòng cua tay áo gắt gao, chúng tôi đã đến được điểm trường Mầm Non Nậm Chày. Trời lâm thâm mưa, tuy không nặng hạt, nhưng cũng đủ làm cung đường đi vào khá lầy lội, dọc đường, còn có những đoạn bị sạt lở do trận mưa đêm trước khiến quá trình đi vào trường khá khó khăn.
Đón chúng tôi là tập thể các giáo viên của trường Mầm Non Nậm Chày khu vực Trung Tâm. Các chị đã chờ sẵn chúng tôi từ sớm với ánh mắt lo lắng cho cả đoàn thiện nguyện. Sau khi hỏi han, chúng tôi và các cô cùng bốc dỡ số quà thiện nguyện vào điểm tập kết ở sảnh của trường.
Trường Mầm Non Nậm Chày có 1 điểm trường Trung Tâm và 7 phân hiệu là: Nậm chày, Hỏm Trên, Xì Ngài, Lán Bò, Khâm Trên, Khâm Dưới, Tà Moong.
Trong 8 điểm, chỉ có khu vực Trung Tâm là có số cháu đông nhất : 78 cháu mẫu giáo từ 2 – 5 tuổi. Các cháu đều từ các nhà ở bản xung quanh đến đây học. Tuy khu Trung Tâm đã được sự đầu tư về cơ sở vật chất: trường kiên cố với các lớp học đủ rộng và đủ đồ chơi, nhưng các cháu bé ở đây, đa phần đều còn rất khó khăn, không đủ quần áo ấm khi đông đến, không có đủ chăn để ngủ trưa, gia đình đều rất vất vả hầu như không quan tâm được nhiều đến các bé. Có nhiều bé, bữa đi bữa nghỉ vì nhà quá xa. Bé nào đến được lớp thì đều trong tình trạng chân tay quần áo lấm lem bùn đất vì trời hay mưa, đường đi toàn bùn nhão trơn trượt. Để đến được trường đối với các em là cả những nỗ lực rất khó khăn.
Rất khẩn trương, chúng tôi chia ra 78 phần quà gồm áo ấm và bộ tranh tô màu, sữa tươi cùng với chăn ấm và miếng xốp lót lớp cho các bé. Thật mong trong mùa đông này, các bé sẽ không bị lạnh, được nằm trong sự ấm áp ở lớp học, được vẽ những ước mơ của mình với những món quà nhỏ bé này.
Khi chúng tôi trao quà xong cho điểm Trung Tâm, trời lại bắt đầu lâm thâm mưa. Rất nhanh chóng hỏi han tình hình 7 điểm, chúng tôi chia số quà theo từng điểm và chia làm 4 nhóm xuất phát đi theo sự phân công của trưởng đoàn. 1 nhóm đi phân hiệu Nậm Chày (29 cháu) cách đó 6km, 1 nhóm đi Lán Bò (44 cháu) và Xì Ngài(35 cháu) cách Trung Tâm 8km, 1 nhóm đi Hỏm Trên (54 cháu) và Khâm Dưới (28 cháu) cách đó 10km, 1 nhóm đi Khâm Trên (42 cháu) và Tà Moong (26 cháu) cách đó 30km.
Chúng tôi chia nhau lên đường với sự hỗ trợ rất nhiệt tình bằng xe máy từ các thanh niên trong bản. Trời đã mưa, đường núi lại ngoằn nghèo hiểm trở, trơn trượt, có những chỗ chỉ toàn đá lẫn với bùn, đường có lát xi măng chỉ tính trên đầu ngón tay thực sự là một thử thách không nhỏ với chúng tôi. Có những đoạn, chúng tôi phải đi xuống đi bộ, lội bì bõm dưới đường đất nhão với 1 bên là vách núi, 1 bên là vực sâu.
Càng đi, chúng tôi càng hiểu nỗi khó khăn mỗi ngày của các em khi phải đến trường. Chúng tôi người lớn đi đã khó như thế, những đôi chân đất bé nhỏ của các em còn phải nỗ lực bao nhiêu, chịu rét, chịu đau, với những nguy hiểm luôn kề cận ấy nhiều đến thế nào?. Ngày nắng thì không sao, những ngày mưa gió thì hẳn là không thể nào kể xiết được nỗi vất vả. Vậy mà khi gặp các em tại điểm trường, chúng tôi không khỏi xúc động khi các em vẫn rất hồn nhiên, ngây thơ chào đoàn của chúng tôi, vui vẻ nhận quà, có bé vừa cầm quà vừa khóc vì lạ trông rất tội nghiệp.
Đặc biệt, tại điểm trường Khâm Dưới, nơi còn chưa có điện kéo đến, các bé cũng có hoàn cảnh khó khăn xa xôi nhất lại khiến cho chúng tôi xúc động nhất với màn hát và đọc thơ chào đón của các em.
Các em còn quá bé nên vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của mình và quá đỗi ngây thơ để cảm nhận về nỗi khổ. Đưa từng phần quà đến cho các em, chúng tôi càng hiểu rõ ý nghĩa của công việc mình đang làm, lý do mà chúng tôi đã phải vượt qua bao nhiêu đường đất để tới tận nơi đưa từng món quà đến tay các em. Mỗi niềm sẻ chia, dù chỉ nhỏ thôi, cũng góp một phần giúp đỡ cho các em bớt đi sự cực nhọc. Các em không thể chọn được nơi mình sinh ra, nhưng các em sẽ được giúp đỡ một phần để sống một cuộc sống đủ đầy hơn, để đến mùa đông, mỗi bàn tay, bàn chân ấy, không bị tím tái lại vì lạnh giá, để trên mỗi khuôn mặt trẻ thơ ấy bớt gợi những âu lo quá tuổi của mình.
Hành trình thiện nguyện của chúng tôi tại 8 điểm trường đến gần 5h chiều mới kết thúc với bao nhiêu nỗi xúc động kèm theo bao niềm vui cứ xen lẫn với nhau. Chúng tôi lên xe rời đi mà các thành viên trong đoàn vẫn còn luyến tiếc mãi, chúng tôi ước gì có thể làm được nhiều hơn nữa cho các em. Chắc chắn, chúng tôi sẽ lại tiếp tục lên đường, để hành trình “đông ấm vùng cao” lan tỏa được đến nhiều vùng miền trên toàn quốc, để được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của các em nhỏ, để thấy hành trình của mình thật nhiều ý nghĩa. Hãy cùng chúng tôi lan tỏa sự yêu thương và quan tâm tới cộng đồng, đặc biệt là trẻ thơ đúng như câu hát của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã viết “ Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì, em biết không? Để gió, cuốn đi….”